[HTNTGGT] Chương 1: Trọng sinh
Thật ra Âu Dương Thiên Nhiên luôn luôn cảm thấy cái chết chả có gì đáng sợ cả, điều đáng sợ là những gì cậu sắp có được tất cả những điều mà cậu mơ ước thì chết, khiến tất cả những gì mà cậu nỗ lực đạt được đều đổ sông đổ biển.
Hồi trước, từ nhỏ Âu Dương Thiên Nhiên chính là một cô nhi, sống kiên cường như đám cỏ dại ven đường. Cậu không có ngoại hình ưa nhìn hay là thông minh, nhưng cậu vẫn luôn cố gắng làm việc thật chăm chỉ, chỉ để có được mái nhà và cuộc sống trong mơ của riêng mình.
Vào năm cậu 15 tuổi, Âu Dương Thiên Nhiên vừa học vừa làm việc công cho người khác, cậu đã sớm hiểu rõ được xã hội này hiểm ác như thế nào. Ngay từ đầu, cậu vốn rất ngây thơ nhưng từ khi thấy xã hội này nguy hiểm như thế nào, cậu liền chậm rãi giấu đi sự thiện lương của bản thân, bắt đầu học cách che dấu sắc mặt, học được cái gọi là dối trá và đạo đức giả, xem sắc mặt người khác để sống, chỉ vì đạt được những gì bản thân muốn. Khó khăn lắm mới có thể học xong đại học trong khi vừa học vừa làm, cậu liền tìm một công việc nào đó nhẹ nhàng, ổn định, tiền lương thì cao. Cuối cùng, dành dụng được một số tiền, dự định chuẩn bị kết hôn và lập một tổ ấm gia đình hạnh phúc, thì bất ngờ tin dữ ập đến.
Cậu bị chuẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Chờ đến khi biến được tin dữ này, cậu chỉ còn có thể sống được ba tháng.
Tin tức này xuất hiện quá mức đột ngột. Cậu chỉ mới có 26 tuổi thôi đấy. Đây vẫn là thời hoàng kim của một người đàn ông. Đáng lẽ bây giờ cậu vẫn còn kiếm tiền, yêu đương, và tận hưởng cuộc sống của bạn thân. Thế nhưng, số phận khiến cho cậu đả kích nghiêm trọng. Để cho cậu từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
26 tuổi, cậu như vầy vẫn còn trẻ, cuộc sống vừa mới bắt đầu liền kết thúc như vậy sao? Nghĩ vậy bản thân liền không cam lòng một chút nào. Nhưng dù không cam lòng cỡ nào thì có thể làm đuợc gì? Hết thảy đều do bản thân cậu gây ra mà.
Nếu mấy năm gần đây, cậu không cật lực làm việc, một ngày ăn hai bữa, có khi một ngày chỉ ăn một bữa, chỉ để tiết kiệm tiền, cũng sẽ không mắc phải ung thư dạ dày. Thực ra, cậu đã bị đau dạ dày từ vài năm trước, nếu chịu bỏ ra chút tiền đi bệnh viện sớm hơn, có lẽ sẽ không đến nỗi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, và không còn thuốc nào có thể cứu chữa được nữa để không nhận lấy hậu quả này.
Bây giờ nói gì đều đã muộn rồi, sau một tuần nằm viện, bác sĩ kê thuốc giúp làm dịu cơn đau nhưng không thể chữa khỏi bệnh được. Cho nên hôm nay, Âu Dương Thiên Nhiên quyết định không nằm viện ngây ngốc nữa, cậu muốn tận dụng còn lại đi du lịch để ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Tốt nhất trước khi chết liền tận hưởng. Cho nên, sau khi xuất viện liền tới công ty nộp đơn từ chức cho công ty, rút hết tiền dành dụm bấy lâu nay, và len đường chu du.
Chẳng qua, câu vừa lên taxi hướng đến sân bay thì xảy ra chuyện. Một chiêc xe tải cỡ lớn ở phía sau đột ngột tông vào chiếc xe mà Âu Dương Thiên Nhiên đang ngồi. Khiến Âu Dương Thiên Nhiên và tài xế đều tử vong tại chỗ.
Trước khi chết, Âu Dương Thiên Nhiên không phục liền giơ ngón giữa với ông trời, đời này cậu không làm việc thiện gì cho cam nhưng cũng chả làm việc gì xấu cả? Ví cái gì mà không cho cậu tận hưởng ba tháng cuối cùng của đời mình?
Vốn tưởng rằng bản thân mình chết không còn gì nghi ngờ, Âu Dương Thiên Nhiên mơ hồ nghe được một giọng nói máy móc lạnh băng không phân biệt nam nữ truyền ra từ xa trong bóng tối.
“Cậu không thực sự cam lòng cứ như vậy liền chết a, cậu còn rất nhiều ước mơ đang theo đuổi, cậu tựa hồ vẫn còn muốn sống sao?”
“Đúng vậy.”
Âu Duơng Thiên Nhiên không hề do dự kiên định nói.
“Vậy cùng tôi buộc định đi, tôi có thể giúp cậu sống trở lại.”
Giọng nói đó tiếp tục vang lên.
“Sống lại? Thật sự còn có thể sao?”
Trên thế giới này thật sự có người có khả năng khiến người chết cải tử hồi sinh sao? Âu Dương Thiên Nhiên hoài nghi.
” Đương nhiên, chỉ cần cậu nguyện ý buộc định với tôi. “
“Tôi đồng ý!”
Mặc kệ cái buộc định kia gọi là gì, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ muốn sống lại, đã không còn sinh mệnh nữa, không có sinh mệnh, mọi thứ rốt cuộc đều là lời nói suông.
” Đinh… Đang trong quá trình kiểm tra gen… Phù hợp với yêu cầu buộc định… Hệ thống đã buộc định… Đinh… Linh hồn đã buộc định thành công… Xin chúc mừng ký chủ Âu Dương Thiên Nhiên đã buộc định thành công với hệ thống nam thần số 00. Bổn hệ thống đến từ thiên hà cao cấp, tận lực đem những người phù hợp điều kiện bồi dưỡng thành siêu nam thần có địa vị cao ngất ngưỡng. Vì để tránh cho tình trạng xung đột xuất hiện, mỗi thiên hà chỉ được cấp cho một cái hệ thống nam thần duy nhất. Chúc mừng ký chủ phi thường may mắn khi được bổn hệ thống lựa chọn, trở thành người đầu tiên buộc định với hệ thống.”
“Hệ thống?”
Cái hệ thống thường có kia cư nhiên cậu lại gặp được? Vận may của cậu đã tới rồi sao? Hơn nữa nó còn giúp cậu nghịch chuyển vận mệnh của bản thân mình? Âu Dương Thiên Nhiên có chút khó tin được, nhưng hiện tại cậu không thể quản nhiều như vậy được, cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là sống lại.
“Hệ thống, ta phải làm gì để có thể sống lại?” Âu Dương Thiên Nhiên sốt ruột hỏi.
“Bởi vì thân thể của ký chủ đã bị phá hủy, hiện tại bổn hệ thống đang tìm kiếm thân thể phù hợp để ký chủ sống lại. Đang trong quá trình tìm kiếm…”
“Cái gì? Tìm kiếm?”
Âu Dương Thiên Nhiên còn tưởng rằng hệ thống trực tiếp làm cậu sống lại, nhưng lại không ngờ rằng cơ nhiên là tìm một khối thân thể, như vậy chả lẽ cậu phải dùng cơ thể của người khác sống lại ư?
“Đinh.. Đã hoàn tất tìm kiếm, hiện tại bắt đầu mở ra hình thức xuyên qua thời không… Đang trong quá trình loading… Đã loading xong… Bắt đầu xuyên qua thời không.”
“Gì?” Xuyên qua thời không sao?”
Trong bóng tối, Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn không thể cảm nhận được chuyện đang xảy ra, sau đó chỉ thấy một tia sáng màu trắng chói mắt loé qua, lập tức liền mất đi ý thức.
___________________
Dải Ngân Hà – Lam Tinh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, ngay sau đó bên tai truyền đến âm thanh “Cút…” Cùng những âm thanh xa lạ dường như lung tung rối loạn, kèm theo những tiếng kinh hỉ.
” Sống… Sống lại rồi… Tim cậu ấy đã bắt đầu khôi phục.”
“Kiểm tra mau lên.”
“Các bộ phận trong cơ thể đã hoàn toàn bình phục trở lại bình thường, đây chính là cái người ta hay gọi kỳ tích sao…”
Mí mắt giật giật, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy bản thân mí mắt bản thân nặng trĩu. Cố gắng như thế nào cũng không thể mở ra được, cuối cùng ý thức chỉ còn duy trì được nửa phút liền lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi Âu Dương Thiên Nhiên lại lần nữa khôi phục ý thức, từ từ mở mắt, thiếu chút nữa bị ánh sáng chói loá cấp cho mù hai con mắt. Sau khi bất tỉnh, cậu ở trong bóng tối quá lâu, đột nhiên thấy ánh sáng, khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy khó có thể thích ứng được. Chớp mắt vài lần, sau khi đã quen thuộc được với ánh sáng, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
“Tỉnh… Tỉnh rồi! Thiên Nhiên rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, mau lên, nhanh chóng đi thông báo cho phu nhân của các ngươi.”
Nguyên lai ngồi kế bên giường bệnh là một người đàn ông, thân hình cao to, mặc một bộ tây trang nhăng nhúng nhàu nhĩ, đầu tóc rối bù, đầu tóc rối bù, bên miệng và mặt bởi vì một ngày một đêm không sửa sang lại mà râu ria mọc lỏm chỏm. Vừa thấy thiếu niên trên giường tỉnh lại, lập tức liền kích động mà đứng dậy, la lớn với tên vệ sĩ ở phía sau.
“Anh… Khụ khụ khụ…”
Âu Dương Thiên Nhiên vừa định mở lời, nhưng cổ họng lại truyền đến cảm giác vừa đau vừa ngứa ngáy, khiến cậu không nhịn đuợc ho khan liên tục.
“Thiên Nhiên, Thiên Nhiên, em làm sao vậy?”
Người đàn ông đột nhiên thấy Âu Dương Thiên Nhiên ho, liền khẩn trưởng đến mức lập tức ấn nút trên đầu của giường bệnh. Sau đó, lập tức rót một ly nước ấm, sau đó đỡ Âu Dương Thiên Nhiên ngồi dậy, đem ly nước bên miệng Âu Dương Thiên Nhiên.
“Nào Thiên Nhiên, ngoan, đừng kích động, uống nước trước đã.”
Sau khi uống nửa ly nước làm ẩm cổ họng, Âu Dương Thiên Nhiên không còn cảm thấy khó chịu nữa. Lúc này, cậu mới có thời gian đánh giá người đàn ông trung niên xa lạ ở trước mặt. Người đàn ông trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, cơ thể cường tráng, lúc nửa người dựa vào anh ta, Âu Dương Thiên Nhiên cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay đó. Diện mạo trung bình, nhưng bởi vì thân hình vạm vỡ cộng theo khuôn mặt nghiêm túc nên khiến người khác có cảm giác uy nghiêm.
Đầu ẩn ẩn cảm giác có chút đau, Âu Dương Thiên Nhiên vươn tay sờ đầu, liền đụng vào miếng vải, người đàn ông trung niên bên cạnh hoảng sợ, nhanh chóng cầm tay Âu Dương Thiên Nhiên.
“Thiên Nhiên, đừng đụng vào, trên đầu vẫn còn vết thương.”
“Um… Xin lỗi… Anh là…”
Bốn bức tường xung quanh đều màu trắng, trên tay vẫn còn đang cắm một cây kim, không cần hỏi hay đoán cũng biết cậu hiện tại cậu đang ở trong bệnh viện. Nhưng Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, người đàn ông trung niên này là ai. Người này còn gọi tên cậu một cách thân mật như vậy, hơn nữa trên mặt người này không có vẻ là giả. Người này chắc chắn dường như quen biết mình, nhưng cậu chắc chắn khẳng định rằng mình không hề quen biết người này.
Không ngờ rằng, sau khi Âu Dương Thiên Nhiên vừa nói xong, không đợi người đàn ông trung niên kia phản ứng, chính cậu cũng sững sờ, bởi vì thanh âm cậu phát ra khiến cậu vô cùng kinh ngạc. Âm thanh khàn khàn thanh nhã mang theo từ tính trầm thấp, vô cùng dễ nghe, giống như tiếng đàn vĩ cầm, ưu nhã mà còn tinh tế. Nhưng đây không phải giọng nói của cậu, âm thanh mà cậu phát ra thanh thúy hơn một chút và không quá từ tính. Nhất thời Âu Dương Thiên Nhiên không kịp thời phản ứng.
Trong khi Âu Dương Thiên Nhiên vẫn còn đang sững sờ, người đàn ông trung niên có chút lo lắng nói: “Thiên Nhiên, em làm sao vậy? Em không biết anh sao? Anh là anh trai em – Âu Dương Thiên Hùng.”
“Anh trai tôi, Âu Dương Thiên Hùng? Sao lại có thể như vầy được?”
Âu Dương Thiên Nhiên theo phản xạ bình thường mà trả lời lại. Cậu từ nhỏ là trẻ mồ côi, ông anh trai này từ đâu mà mọc ra vậy trời?
“Em không còn nhớ anh sao?”
Âu Dương Thiên Hùng trợn to mắt. Vừa vặn lúc này, bác sĩ từ bên ngoài đi vào, anh ta lập tức tiến lên lôi theo bác sĩ tới gần giường bệnh của ÂU Dương Thiên Nhiên.
“Bác sĩ Lưu! Ông mau chóng kiểm tra cho em trai tôi, em ấy không còn nhớ tôi là ai nữa.”
Bác sĩ Lưu nghe xong liền vội vàng kiểm tra cho Âu Dương Thiên Nhiên.
“Thiên Hùng, Thiên Nhiên tỉnh rồi à?”
Một người phụ nữ phụ nữ trung niên nhìn qua đã 40 tuổi, mặc một chiếc váy dài màu, vòng ngọc trai tinh xảo được đeo quanh cổ, khí chất quý phái ung dung đi vào.
“Tiểu Vân…”
Âu Dương Thiên Hùng đối mặt với vợ mình Triệu Vân muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
Thấy vẻ mặt chồng mình đau khổ, Triệu Vân có chút bất an hỏi.
Âu Dương Thiên Hùng vừa mới mở miệng, trùng hợp bác sĩ đã kiểm tra xong Âu Dương Thiên Nhiên đi vào nói.
“Não bộ của thiếu gia Âu Dương bởi vì chấn động mạnh, nên bị xuất huyết, gây ra máu bầm chèn ép dây thần kinh não, cho nên thiếu gia Âu Dương mới bị mất trí nhớ…”
“Cái quái gì vậy? Máu bầm chèn ép thần kinh trong não gây mấy trí nhớ sao? Không phải mấy người nói Thiên Nhiên không bị gì sao? Bây giờ tạo thành như vậy. Tôi mặc kệ mấy người dùng cách gì nhất định phải chữa khỏi cho Thiên Nhiên. Nếu không, các người đừng có mà đi làm nữa.”
Trans: Cho mấy bạn không biết thì Âu Dương Thiên Hùng yêu quý nguyên chủ mà Âu Dương Thiên Nhiên nhập vào vì muốn bù đắp cho cậu ấy. Tui chỉ spoil vậy thôi.
Âu Dương Thiên Hùng kích động nói, không nghĩ tới em trai mình khổ sở lắm mới tỉnh dậy trong phòng cấp cứu, hiện tại cư nhiên lại mất trí nhớ. Anh chỉ có một người em trai duy nhất này thôi, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì!
Thiên Hùng, trước hết đừng có mà kích động, trước tiên cứ nghe bác sĩ Lưu nói xong đã.”
Triệu Vân kéo tay Âu Dương Thiên Hùng, nhẹ nhàng thuyết phục. Mặc dù đây là bệnh viện do nhà họ mở nhưng cô không thể để chồng mình không phân biệt trắng đen mà sa thải họ một cách bừa bãi được. Hơn nữa, bác sĩ Lưu là bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện này, anh đuổi họ đi. Vậy ai sẽ là người chữa bệnh cho Thiên Nhiên đây?
“Hừ.”
Âu Dương Thiên Hùng bị Triệu Vân thuyết phục, bình tĩnh lại được một chút, nhưng nhìn bác sĩ Lưu cũng chả có tí thân thiện chút nào. Trước đây, rõ ràng nói rằng Thiên Nhiên chỉ cần tỉnh lại liền không có việc gì, hiện tại nói máu bầm tích tụ trong não chèn ép thần kinh khiến Thiên Nhiên bị mất trí nhớ. Tên bác sĩ Lưu này chả có đáng tin cậy một chút nào cả.
Nhìn thấy Triệu Vân khuyên can Âu Dương Thiên Hùng, bác sĩ Lưu và hai tên hộ sĩ ở phía sau lén lau mồ hôi lạnh. Bác sĩ Lưu vội vàng giải thích:
“Ông chủ, là như vậy. Cục máu bầm của thiếu gia Âu Dương không lớn nên không cần phẫu thuật. Chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được. Sau một thời gian, máu bầm sẽ biến mất, ký ức sẽ tự động được khôi phục.”
“Tốt nhất là nên như vậy.”
Sau khi nghe bác sĩ Lưu giải thích, Âu Dương Thiên Hùng liền vẫy tay để họ rời đi. Sau khi bác sĩ và hộ sĩ đi ra ngoài, anh ta liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt, lo lắng nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
“Thiên Nhiên, đừng sợ, hiện tại em chỉ mất trí nhớ tạm thời mà thôi, rất nhanh sẽ sớm nhớ lại.”
“Đứa trẻ đáng thương, vừa mới tránh được một kiếp, bây giờ thì mất trí nhớ. Đứa nhỏ này, sao lại gặp nhiều khó khăn đến như vậy.”
Triệu Vân ngồi bên cạnh giường của Âu Dương Thiên Nhiên, vươn tay, cố gắng an ủi Âu Dương Thiên Nhiên đang bàng hoàng. Nhưng lại nghĩ tới chuyện gì đó, bàn tay vừa đưa ra liền thu trở lại, nhưng sự quan tâm trên gương mặt chả mất đi chút nào cả.
“Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy trời?”
Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn mờ mịt, cậu không chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra, hình như mới nãy ông bác sĩ kia gọi cậu là thiếu gia Âu Dương, hiện tại cậu đang nằm mơ. Đây chắc chắn là một giấc mơ.
Đôi lời của trans: Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện tranh nên nếu có sai sót mong các bạn thông cảm dùng. Nếu ai không giải được pass thì đợi 15 ngày sau tại blogger và Wattpad nha!
Nhận xét
Đăng nhận xét