[HCTVMÔATN] Chương 1: Tại sao tất cả mọi thứ lại bắt đầu lại?
“Xin tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi ạ”.
“Ừ, cảm ơn cô”.
Tôi mỉm cười như mọi khi với hầu gái đang cúi đầu tỏ vẻ kính trọng ở ngay phía trước cửa. Ngay khi cô hầu rời đi, tôi thở dài một hơi và thả lỏng cơ thể ra.
Ha, cảm giác thật tuyệt. Hôm nay, tôi có quá nhiều thứ để suy nghĩ, nên tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tắm rửa và mát – xa khiến cơ thể tôi trở nên lười biếng và buồn ngủ hơn.
Giờ tôi sẽ nói về chuyện này, hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở cùng với cô hầu gái đó. Tôi không có ý định quay lại dinh thự sau khi rời đi vào ngày mai.
“Mình sẽ chào tạm biệt với cô ấy vào ngày mai vậy”. Tôi lẩm bẩm một mình và đưa tách trà lên môi.
“Úi, nóng quá!”
Tôi gần như phun ra hết tách trà nóng mà cô hầu gái đã mang vào vì bị sặc. Cùng lúc đó, tôi tập trung tâm trí mình vào quá nhiều vấn đề đến nỗi khiến tôi thiếu thận trọng.
Nếu anh ba thấy cái cách mà tôi cư xử như vậy, anh ấy sẽ chế giễu tôi mà nói: “Cái cách cư xử này của em sẽ gây ảnh hưởng đến nhà Ernst đó.”
Aaaah, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tâm trạng của mình không còn tốt nữa rồi. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra! Ngày mai là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của mình, thế nên mình cần bĩnh tĩnh lại đã.
Tôi đặt tách trà xuống rồi lại nhìn lên. Tôi liếc nhìn món đồ mà tôi được chiêm ngưỡng trước khi cô hầu gái đến.
Một chiếc váy cưới xinh đẹp đến nỗi muốn mù luôn cả hai con mắt được treo lên ở trên tường. Khoảng khắc tầm mắt tôi đặt vào chiếc váy, trái tim của tôi nhanh chóng cảm giác thấy an tâm. Không có một thứ gì khác có thể khiến tôi nhanh chóng lại lậy sự bình tĩnh của bản thân hơn vào lúc này đây.
Phải, tôi sẽ mặc chiếc váy cưới này vào ngày mai và sẽ trở thành một cô dâu xinh đẹp với tâm tình như xuân tới.
Khi những suy nghĩ này lướt qua tâm trí tôi, trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Đương nhiên, đây là một vấn đề.
Dưới thời ba ah trai tôi, tôi luôn luôn làm tất cả mọi thứ để sống sót và kéo dài đến cuộc đời tôi. Nó sẽ kết thúc hết tất cả mọi thứ vào sau hôm nay.
Khoé mắt tôi đã trở nên ẩm ướt.
‘Bạn có muốn nghe về câu chuyện cuộc đời đầm đìa nước mắt của tôi không?’
Tên tôi là Hari Ernst. Vào năm lên bảy, tôi được nhà Ernst nhận nuôi, và tôi đã trở thành đã trở thành món đồ dùng để giải toả căng thẳng của 3 người anh trai trong suốt 20 năm qua.
Họ đã nhận nuôi tôi kể từ khi ‘Arina Ernst’ con gái họ qua đời, bởi vì tôi trông giống người ấy.
Thật may mắn khi một đứa bé mồ côi sống trên những con đường, con phố như tôi được nhận nuôi vào nhà Ernst giàu có và quyền lực. Nhưng đối với tôi, đây là nguồn gốc bắt đầu khiến tôi gặp bất hạnh.
Đó là bởi vì cha mẹ tôi người yêu mến tôi đã chết một năm sau khi nhận nuôi tôi. Kể từ hôm đó, tôi đã phải dùng đủ mọi cách thức để chống trả với 3 người anh trai đã chọc phá tôi không dứt.
Tôi đã đổ máu và nước mắt trong ngần ấy năm để có được ngày cưới này.
Anh hai và anh ba đã gây rắc rối cho tôi vào tối hôm qua bởi vì họ bất thình lình độp nhập vào phòng tôi khi ngửi thấy mùi rượu. Họ bắt đầu la tôi tại sao tôi lại hạnh phúc khi được kết hôn.
“Làm thế nào mà tôi không thể được, Hửm? Nếu họ đi trong đôi giày của tôi, họ sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng bởi vì có thể bay được”! (Mình không hiểu câu này lắm, tại bản Eng ghi gì thì mình dịch đó!)
Anh hai đã giúp tôi chọn váy cưới.
Đương nhiên, anh ấy sẽ thẳng thừng từ chối nếu tôi nói thẳng điều này ngay tức thì. Nhưng tôi nghĩ rằng anh ấy đủ để thích tôi đến mức đi vào quanh rồi chọn nhũng chiếc váy cưới.
Ngay cả cho đến hôm nay, tất cả những gì 3 người anh trai tôi đều là những lời chửi rủa, nhưng cuộc đời của tôi trong suốt 20 năm qua đều không hề uổng phí.
Tôi đã từng là một con lừa đáng thương trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng đó và cho họ cưỡi lên lưng của chính bản thân mình.
Tôi không bao giờ muốn trải qua trải nghiệm này một lần nữa, ngay cả khi ai đó sẽ cho tôi rất nhiều tiền! Thay vào đó, tốt hơn là họ yêu cầu tôi chống trả trong một cuộc chiến tranh.
Dù sao đi chăng nửa, tôi đã quyết định với trái tim kiên định rằng tôi sẽ không bao giờ quay trở lại ngôi nhà kinh khủng này sau khi tôi kết hôn.
Thành thật mà nói, cuộc hôn nhân của tôi đến quá muộn.
Hiện tại, tôi đã 27 tuổi rồi. Thường thì đầu những năm 20 tuổi, mọi người ở Atlanta đều kết hôn cả rồi, tôi khá là xinh đẹp trong số các thiếu nữ lớn tuổi.
Kể cả khi tôi là một thành viên nhà Ernst, gia tộc có mật thiết với gia đình Hoàng gia, tôi cũng không chảy dòng máu đó trong người, vì vậy tôi không phải là đối tượng có thể liên hôn thích hợp được.
Tuy nhiên, ông anh cả của chúng tôi, một người rất có năng lực, đã gả cho tôi vào một gia đình quý tộc khá giả xét thấy anh ta còn trẻ.
Bên cạnh là danh môn vọng tộc, người chồng sắp cưới của tôi còn khá là đẹp trai, và tính cách rất tốt, là một người chồng tốt điển hình… Tôi hy vọng mình không mất cảnh giác, để ba anh em trai vào phòng tôi.
Tôi vô cùng nghi ngờ về tay vặn cửa, nhưng nó rất yên tĩnh đến nỗi tôi không thể nghe thấy tiếng của một con chuột nào cả.
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Hôm qua họ đổ bộ vào phòng tôi, nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến lạ thường.
Chà, điều này cũng tốt đó chứ. Thành thật mà nói, trước ngày cưới của tôi, tôi không muốn vướng vào ba người đó một chút nào cả. Tôi cảm thấy biết ơn khi ba người đó chả làm chuyện gì ồn ào cả.
Bây giờ, nghĩ kỹ lại, anh cả chưa đến thăm tôi vào ngày hôm qua và cả ngày hôm nay.
Hừ! Hừ! Tôi tự hỏi rằng liệu anh ấy có tới thăm tôi trước khi hôn lễ diễn ra hay không. Bình thường thì tôi không thể gặp anh ấy mỗi tuần một lần được bởi vì anh ấy rất bận, tôi hoàn toàn hiểu rõ điều đó.
Lần cuối cùng kể từ khi tôi gặp anh ấy, là vào nửa tháng trước. Lúc đó váy cưới của tôi đã hoàn thành xong, và mắt chúng tôi đã giao nhau vào ngày hôm đó.
Tuy nhiên, anh ấy không có cố chấp trước dai dẳng với tôi. Không một lời từ biệt, anh ấy dường như tiễn tôi đi.
Tôi đã mong đợi điều này. Anh ấy không bao giờ quấy rối tôi như hai anh em kia, vì vậy tôi rất biết ơn anh ấy. Đồng thời, anh ấy không hề hé răng về những gì mà hai ông anh kia đã làm với tôi.
Ban đầu, Eugene, người anh lớn nhất, người được cho là tay thế cho cha dẫn tôi vào lễ đường. Tuy nhiên, không biết họ đã bàn bạc với nhau điều gì, quyết định để anh hai tôi hộ tống tôi vào lễ đường.
Một lần nữa, tôi nhìn vào chiếc váy cưới của mình. Sau khi mặc nó lên mình bộ váy cưới trắng tinh, tim tôi như thể muốn nhói lên lên.
Anh cả Eugene.
Anh hai Cabel.
Và anh ba Erich.
Những ngày tôi đi trong ngôi nhà này loé sáng như một chiếc đèn lồng lượn lờ qua trước mắt tôi.
Tôi cuối cùng cũng có được tự do vào ngay. Thực ra, điều này có phải là sự thật không vậy?
Thật không dễ để tin rằng đối với một người như tôi, một cũng có một ngày như vậy. Cuối cùng tôi nghĩ rằng, mình sẽ thoát khỏi cái gia đình tồi tệ này.
“À, đó cũng là ngày cuối cùng của tôi trong căn phòng này.”
Tôi ngồi phịch xuống giường, say sưa với cảm giác tự do. Kể từ khi họ nhận nuôi tôi vào ngôi nhà này, tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy thoải mái và tự do trong lòng mình như lúc này đây.
Hôm nay tôi có thể ngủ ngon giấc và có một giấc mơ ngọt ngào. Tôi vui mừng nhắm mắt lại trong khi trong đầu tràn đầy những suy nghĩ hạnh phúc.
Và khi tôi mở mắt ra một lần nữa, tôi trở lại vào lúc mình 7 tuổi, nơi tôi cần phải trải qua lại cơn phẫn nộ đẫm máu của ba anh trai tôi một lần nữa.
_____________________________________________________
“A… ri! Này, Hari!”
Thời gian trôi đi bao lâu rồi? Tôi có thể nghe thấy người nào đó gọi tên của tôi. Hiện tại là buổi sáng rồi à? Có ai đó gọi tôi dậy vào ngày cưới ngay bây đúng không? Nhưng sao tôi lại cảm thấy lạnh vậy.
“Em muốn chết hả?”
Đúng lúc đó, một bàn tay thô ráp nắm lấy vai tôi.
Tôi cảm thấy như mình bị kéo ra khỏi đầm lầy sâu khi mở mắt. Thứ duy nhất tôi có thể thấy là màu trắng như trước.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt nhìn xuyên thấu của người kia trong tuyết rơi. Một lượng tuyết lớn đã phủ lên mái tóc nâu gọn gàng của anh.
Người ôm vai tôi trừng mắt nhìn tôi giận dữ. Khoảnh khắc tôi nhận ra anh ấy, mắt tôi đã mở to.
“Anh Eugene, hả? “
Khoảng khắc đó, mặt của Eugene nhăn lại.
Nhưng thật kỳ lạ. Anh ấy chắc chắn là Eugene, nhưng anh ấy trông trẻ quá?
Tôi hỏi một câu hỏi ngu ngốc, “Anh ơi, anh trẻ lại khi nào vậy?”
Nhưng đây không phải là sự trẻ trung bình thường. Trông anh ta trẻ ra ít nhất 20 tuổi. Anh ấy không phải Eugene.
“Con trai của Eugene?”
“Chuyện vớ vẩn gì thế này? Em bị mất trí rồi à?”
Không, không. Cách nói thô lỗ này hoàn toàn là của Eugene.
“Tại sao em lại bị chôn vùi trong tuyết khi nhận ra rằng đây là một trò đùa của Erich? Tại sao em lại ngu ngốc như vậy? Em đã quyết định ở ngoài cho đến khi chết cóng thôi sao? Em bị câm à? Em không biết động não một chút để suy nghĩ à? “
Người này có mặc kệ với tôi khi anh ta già đi không? Tại sao anh ấy lại la vào mặt tôi như khi anh ấy còn trẻ? Anh ấy trông giống như thời thơ ấu của mình vì một số lý do.
Cảm giác kỳ lạ Deja Vu này là gì? Anh ta nói trò đùa của Erich có ý gì?
“Kiểm chế bản thân đi. Để anh đưa em về nhà”.
Eugene che ánh mắt trống rỗng của tôi vì một lý do khác và bắt đầu phủi hết tuyết. Không có gì ngạc nhiên khi cơ thể tôi nặng nề. Tuyết đã rơi đầy trên người tôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét